Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ. Tôi khóc cho những thất vọng lớn đầu đời. Chẳng cần gì nữa cả.
Nhưng thấy cũng hay hay. Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó. Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia.
Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể. Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng. Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện.
Và trong chính khoảng bị nghẹt thở đó, họ phải đặt nền móng cho thế hệ sau. Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn. Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy.
Bạn là người biết độc diễn trên sân cỏ nhưng không phải không biết chơi đồng đội. Chúng khác nghĩa nhau nhưng nghe thì na ná như nhau. Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi.
Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị. Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết. Tôi và thằng em lại về.
Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn. Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ. Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật.
Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới. Ông bảo: Em nói tiếp đi. Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người.
Xét cho cùng, bạn đâu có cần gì cho mình quá xa xôi hơn những khung cảnh đầm ấm ấy. Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực. Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ.
Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Vừa xem bạn vừa lan man với những ý nghĩ như thế. Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó.