Chuyện này không phải mới xảy ra lần đầu, mỗi lần như thế Chip rất buồn. Mù màu nhưng thích màu mè. - Bông à, con không được nói như vậy, bố con không đánh nhau, mà là đi chiến đấu!
Thất bại chỉ thật sự là thất bại khi bạn không còn muốn vươn đến thành công. Khốn nạn thằng nhà đài, khốn nạn thằng HBO, phim gì không chiếu, chiếu cái phim quỉ gì vậy không biết?! Mà ai bảo mình ngu, biết thế còn ngồi coi làm chi. Tôi quyết định gọi điện thoại cho chị,.
Chíp lên thẳng chánh điện, thắp một nén nhang và cầu nguyện,. Nước mắt ràng rụa, nghẹn ngào không nói ra lời, chị vội cám ơn rồi đi thẳng về nhà. Nếu bạn có nhiều ý tưởng khi đang.
Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ, Chíp đi học, ba đi làm, mẹ đi chợ. Dù xa nhau nhưng tình cảm chị em tôi chưa bao giờ ấm áp hơn thế và tôi tin rằng hơi ấm sẽ không bao giờ tắt với những ai biết quí trọng những gì mình đang có. Cũng may mắn vì đoạn đường từ nhà đến trường khá vắng nên tôi có cơ hội biểu diễn "tay lái lụa" của mình và cán bánh trước cổng trường vừa lúc tiếng trống vang lên.
Thật vậy, ba Chip hết mực yêu thương cô, dù ít khi ông biểu hiện điều đó ra mặt. Cùng đánh thức chính mình nhé! ^_^ Hiếm có dịp như thế này, không tận hưởng cuộc sống thật phí.
Nếu phải khổ để một mình mình chịu thì được rồi. Vô lớp, Chíp đi thẳng về phía chỗ ngồi của mình và lấy vở ra gạo lại bài. Tiến “bà tám” theo như cách gọi của Chíp lại xăm xoi: “Bà già vô lớp rồi kìa, nó ngồi cái bàn nào là nhà trường đứt ruột cái bàn đó, học hết năm có lẽ cái ghế nó ngồi sẽ còn bóng hơn cả gương đấy tụi bây à!”.
Không thích đọc văn nhưng lại thích viết văn. Thật không may, hình như cũng đã có người rồi thì phải, nhưng chỉ có một người duy nhất. Cục Ghét luôn phải sống trong buồn tủi, bị hấn hủi, khinh khi.
Có thể bạn đã từng nghe qua những khái niệm như phương pháp luận sáng tạo hay khoa học sáng tạo. Một thái độ lạc quan, một cái nhìn thoáng trong mọi việc sẽ làm cuộc sống trở nên đơn giản, dễ chịu và tươi đẹp hơn. Vào giờ này khách cũng đã thưa chỉ còn đôi ba người ngồi "chéo cẳng ngỗng" vừa xỉa răng vừa tán dóc rôm rả.
Không đợi anh nói thêm lời nào, cô ôm chầp lấy anh. Ghét nhận ra một điều gì đó và đưa ra một quyết định, một cuộc cách mạng trong tư tưởng làm thay đổi cuộc đời Cục Ghét. Lẽ ra cậu không nên tồn tại trên đời này.
Mỗi khi được nhìn ngắm con mình chơi đùa vui vẻ mọi mệt mỏi và phiền muộn trong chị đều tan biến hết. Bầu trời hôm nay thật trong xanh, xanh như màu nước biển, xanh như đôi mắt cô. Mình đã nói là coi nhau như bạn bè thôi cũng được, vậy mà,… thế