Ngày 20/01/1961, vị tổng thống mới này đã khuấy động được lòng người dân Mỹ, giữa lúc đang bước vào một thập niên mới sau giai đoạn khó khăn ở những năm 50. Tôi lên sân khấu và nói trong vòng nửa tiếng. Nó tìm hiểu tất cả những việc xung quanh anh…
Đề tài nói của anh phá kỷ lục về số người tham dự của chúng tôi!. Bạn đã được nhận vào làm việc. Hãy hòa nhập vào tốp đông nào đó, tự giới thiệu sơ nét về mình và nhanh chóng nở nụ cười hưởng ứng đề tài đang rôm rả.
Còn các cầu thủ sẽ xem lời nói nay của bạn thật sự là một châm chích: Hồi xưa ba tôi dắt tôi đi xem anh đá hoài (còn bây giờ thì không thèm xem nữa ư?!). Trong một căn phòng ồn ào náo nhiệt, dù giọng nói của bạn lớn cỡ nào cũng sẽ bị lấn át đi. Khi vừa bước lên sân khấu, chân phải của tôi đặt ngay vào cái khoảng nhỏ đó.
Và tới lượt tôi… Có thể nói đây là bài phát biểu khó khăn nhất trong cuộc đời tôi. Hãy đứng thẳng người trong một tư thế thoải mái, còn hơn là bạn khum người xuống hay đứng xiên xiên vẹo vẹo, trông rất xấu và không nghiêm túc. Chỉ cần một giọng nói dứt khoát, rõ ràng là đủ.
Một âm thanh mà không ai có thể mô tả được: Tiếng ngáy của tôi. Hãy nói một cách đơn giản nhất và chân thành nhất. Hai ngàn con người trong khán phòng đã phải chịu đựng một bài nói dở và nhàm chán.
Vậy bạn dùng từ phái yếu để chỉ họ thì liệu có chính xác nữa không? Ngày trước những từ ngữ miệt thị thường dành cho người da đen. Vào một buổi tối nọ, tôi ngồi kế bên Frank trong một bữa tiệc tại California. Tối đó chúng tôi buộc phải kéo dài chương trình thêm 15 phút nữa.
Đề tài nói của anh phá kỷ lục về số người tham dự của chúng tôi!. Tôi dám đánh cược bạn sẽ nói rằng: Cái gã khù khờ này mà là Larry King ư?!. Nếu không thì xem như bạn bị lạc quẻ.
Thang máy lại ngừng hoạt động, nên không thể nhờ sự trợ giúp của những người bên dưới. Một lần, chúng tôi hợp tác với tờ báo Miam Herald thực hiện chương trình phỏng vấn anh chiến sĩ không quân xuất sắc sống tại Miami (xin được phép giấu tên theo ý muốn của anh). Cảnh sát trưởng của Louisville, Kentucky, dậm chân thình thịch và nói lớn: Thế chúng ta phải làm gì bây giờ?.
Nhưng cái vụ này thì… Anh có lời nào muốn nói không? Thật ra nói trước công chúng rất thú vị, vì ta hoàn toàn được làm chủ câu chuyện. Và nếu họ có một chút duyên ăn nói nữa thì quả thật tuyệt vời biết bao nhiêu!
Tôi tiếp tục: Butte Montana là thành phố có tỉ lệ phạm pháp thấp nhất ở phương Tây. Sang đầu hiệp hai, chúng tôi được cứu hộ với một tờ sơ đồ trận đấu. Có khả năng nói về mình một cách thật lôi cuốn thậm chí còn làm người khác cảm thấy tò mò và muốn biết nhiều hơn nữa.