Tôi ngồi như tượng đá. Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận. Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người.
Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ. Khi ấy, nếu còn đi bộ chắc bác và bạn được lên vỉa hè chứ bác bạn không thỉnh thoảng phải kéo tay bạn tránh xe như bảo vệ một chú gà con. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu.
Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động. Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng. Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ.
Phát thanh viên cười: Người ta quan niệm dự báo là phải đúng. Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người. Hắn biết vì hắn đã từng.
Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt. Tất nhiên là tôi cũng quay trở lại rồi. Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới.
Cũng may chị có nhiều bạn, tôi cũng gặp vài người, bạn tốt. Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che. Kẻ có tài là kẻ biết tận dụng mọi thứ, kể cả cái hỏng hóc, kể cả sự tuyệt vọng của chính mình.
Chả là hôm qua có chuyện. Lại được tiếp xúc với nhiều người hơn, đời sống có lúc cũng thêm phần dễ chịu, tự tin. Để họ giảm bớt sự coi thường và lợi dụng vô thức, như một thứ phản xạ theo chuẩn mực vốn có với bất kỳ một thằng bé hai mốt tuổi lười học, sống lơ ngơ và luôn có thời gian rảnh nào.
Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy. Mọi người bảo bạn hiền lành. Cho những mục đích đào thải để phát triển hoặc trục lợi.
Rồi lại lờ đi khi cậu ta thông báo sói đến thật. Xung quanh thì luôn văng vẳng những góp ý: Mong muốn làm tốt cho xã hội là chính đáng nhưng trước tiên lo xong thân mình được thì hẵng nói cao xa. Bon chen với người khác và bon chen với chính mình.
Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn. Như thế vẫn chưa đủ cho một con người. Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng.