Chỉ còn nửa ngày nữa là tới hạn cuối cùng mà Merlin đưa ra. Nếu bạn TRÌ HOÃN việc tạo ra những điều kiện mới thì may mắn có thể sẽ không bao giờ đến. Chàng đã mang nước đến cho mảnh đất nhỏ bé của mình bằng cách tạo ra một dòng suối trực tiếp bắt nguồn từ hồ, đồng thời làm giả được phần nào lượng nước đang ứ đọng trong hồ.
Khi anh vừa đến được lâu đài, nó đổ sụp xuống lăn ra chết. Nhưng mọi người sẽ không tìm được một nơi nào như thế trong khu rừng này đâu. Seqouia im lặng suy nghĩ.
Trong 365 ngày, Good Luck đã được xuất bản bằng 35 ngôn ngữ ở trên 68 quốc gia! Và Sid cũng nhớ lại một lời khuyên luôn tỏ ra hữu dụng với chàng: "Hãy hành động ngay bây giờ, đừng trì hoãn nữa". Sid hết lời cảm ơn thần Gnome.
Cây Bốn Lá thần kỳ chứ gì? Ông cũng thấy vui vui khi thấy người bạn thời niên thiếu - đã nửa thế kỷ nay mới gặp lại - của mình lại muốn kể cho ông nghe một câu chuyện cổ tích ở vào cái tuổi đã bạc trắng mái đầu. Trái lại lúc nào ta cũng ban đều cho mọi người một cách công bằng.
Chẳng còn gì để nói, Nott chậm chạp leo xuống núi. Ta sẽ mang nó về đây. Nott sẵn sàng hạ bất cứ chướng ngại vật nào trên đường mình đi.
Trong mấy năm qua không một ngày nào mà tôi lại không cố tìm ra cậu trong những gương mặt mà tôi nhìn thấy. Điều quan trọng chính là những việc mà con đã làm để chuẩn bị cho nó. Khi đến nơi, Nott thấy Merlin đang đứng sừng sững giữa khu vườn, ánh mắt trang nghiêm nhìn thẳng vào Nott.
Người ta thường nói: "Còn nước - còn tát. - Con không cần phải cảm ơn ta. - Ai đó? Sid bừng tỉnh.
Nói xong, Bà chúa hồ biến mất trong dòng nước. Chính ta đã đưa ra lời nguyền: "Bất cứ người nào nhổ phải cây bốn lá sẽ chết trong ba ngày" Nhưng nếu trước bình minh ngày mai mà không ai nhổ nó thì Merlin sẽ phải chết vào lúc đó. Tôi sẽ kể cho cậu nghe câu chuyện này vì nó đã giúp ích cho chính bản thân tôi.
Ta phải tìm ra ai đó khẳng định với ta rằng cái cây bốn lá may mắn đó sẽ mọc trong khu rừng này - Nott lầm bầm tự nhủ. - Gia đình cậy đã may mắn khi bất ngờ được thừa hưởng một gia tài lớn. - Chắc cậu còn nhớ là nhà tôi rất nghèo, nghèo hơn cả nhà cậu khi chúng mình còn sống ở khu phố đó.
Ngươi hãy quay về đi, Nott cũng đã đi rồi. Sid vội vàng leo xuống núi chạy thẳng tới mảnh đất của mình. - Tại sao nó lại là sự may mắn thật sự? Chúng khác nhau ở chỗ nào?