Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn.Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước.Giữa quãng ấy, nó còn vận động.Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc.Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá.Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó.Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm.Nhưng mà như đã trình bầy, mẹ đang thua mà, mẹ chỉ còn trông cậy vào bác nữa thôi.Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng.Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông.