Tánh tò mò của bà bị kích thích. Ông Giám đốc tờ báo Collier'S nói: "Muốn cho độc giả thích những truyện ngắn của bạn thì bạn phải yêu độc giả đã, phải chú ý tới họ". Lòng yêu đó tự nhiên và chân thành tới nỗi tôi không thể không mến nó được.
Người lớn thì kể lể dài dòng những tai nạn, bệnh tật của mình và nhất là những chi tiết trong lúc bị mổ xẻ. Ông ta bằng lòng liền. Bà già đó sống một mình trong một dinh cơ rộng như vậy, giữa đống khăn quàng, đồ cổ và kỷ niệm, nên khát khao chút tình âu yếm.
Thứ nhất, có một bà quê quán ở Concord, miền Messachusetts, không tiếc lời chua ngoa, mạt sát tôi y như tôi đã buộc tội cô Alcott là mọi ăn thịt người ở Nouvelle Guinée vậy. Bây giờ người ta không biết xây nhà đẹp như vậy nữa. Mà cặp vợ chồng đó có đủ những điều kiện của hạnh phúc.
000 đồng thì nên lắm. Abraham Lincoln nói: "Ai cũng muốn được người ta khen mình". Rất khôn khéo và lễ phép, ông không bao giờ chỉ trích việc nhà cửa hết.
Khi nghe ông nói cô May Alcott sanh trưởng ở miền New Hampshire, tôi buồn lắm. Tôi sẽ học thêm được biết bao nhiêu điều!". Chamberlain với một người thợ máy lại Bạch Cung giao xe cho Tổng thống.
Và tôi giữ lời được. Nhưng vài hôm sau, người quản lý khách sạn kêu điện thoại bảo tôi mang mẫu bánh lại để tính giá cả. Chuyện đời ông như vầy: Ông thích thơ của Dante Gabriel Rossetti lắm.
Sau khi theo học lớp giảng của chúng tôi, ông Duvernoy thay đổi chiến lược. Kẻ thù dữ tợn nhất về chính trị của Disraeli là Gladstone. Bạn đã làm thương tổn lòng tự ái, lòng kiêu căng của người ta.
Xin bạn nhớ kỹ phương ngôn sau này: "Nếu phản kháng lại thì có được cũng không bõ vào đâu. Để cho họ tin rằng, chính họ phát khởi ra ý kiến mà bạn đã dẫn khởi ra cho họ. ở vào địa vị ông, có lẽ tôi cũng hành động như ông.
Vì tôi thấy ông có những đức tính đó, cho nên tôi mới dám xin ông giúp cho tôi một việc là cậy ông sửa lại đơn hàng. Tôi dám cuộc với bạn rằng bữa đó thầy về nhà, vui như sao, kể lại chuyện cho vợ nghe và buổi tối, khi rửa mặt, ngắm bộ tóc trong gương, tự nhủ, "Kể ra tóc mình đẹp thiệt". Khi một con chó hơi tấn tới một chút, anh vuốt ve nó, khen nó, thưởng nó thịt; nói tóm lại, trọng thị sự thành công của nó.
Bà ở nhà chắc có ít nhiều tánh tốt; ít nhất hồi xưa ông cũng nghĩ như vậy; nếu không, sao ông cưới bà? Nhưng đã bao lâu rồi ông chưa hề khen bà một lời? Từ hồi nào? Tôi xin lỗi bà và cám ơn bà đã mất công viết thư chỉ bảo cho tôi". Ông vừa đi về phòng giấy vừa ăn, gặp người làm vườn nào, người phu nào, ông cũng kêu tên mà chào như hồi ông còn làm Tổng thống.