Bà Webster đáp: "Vậy bà ở chung với tôi. 000 Mỹ kim nữa để cải tạo một bộ phận thì máy của chúng tôi sẽ hoàn toàn. Nhưng bây giờ tôi nói giọng chững chạc rằng tôi đến Kanass City để làm việc.
Cũng có thể họ cho rừng sở dĩ ông thưởng họ vì nếu không thưởng thì số lời cũng phải đem đóng thuế gần hết thôi. Tôi sẽ suốt đời mang ơn tác giả bài đó, người viết câu này: "Đối với một đạt nhân thì một ngày mới là một đời sống mới". Cháu không bao giờ quên được cái chân lý đẹp đẽ ấy mà cô đã dạy cháu.
Nhan đề đó hứa hẹn nhiều quá. Bạn lại thăm họ tại phòng làm việc họ, hẹn trước hay không cũng được. "Đầu tháng sáu năm 1944, tôi nằm trong một lỗ hầm gần vịnh Omala.
Chúng ta không hiểu được những bí mật của cơ thể ta, của điện, của xe hơi, song chẳng phải vì vậy mà chúng ta không dùng và hưởng những vật ấy. Khi chúng ta ê chề, chịu đựng không nổi nữa, bấy giờ mới thất vọng quay về với Thượng Đế. Mấy ngày qua, ông George Rona bỗng nhận bức thư của ông chủ hãng buôn này mời đến hội kiến.
Lẽ cố nhiên, bạn có thể đối đáp lại, nếu bạn chỉ yên lặng và tỏ vẻ khinh bỉ, kẻ chỉ trích còn biết nói gì nữa? Sẽ tất tươi tỉnh, ăn mặc chỉnh tề, nói nhỏ nhẹ, cử chỉ nhã nhặn, rộng rãi lời khen mà không cần chỉ trích ai hoặc chê bai cái gì hết mà cũng không rán sửa lỗi hoặc cải thiện một người nào. Ở ngăn tủ xếp giấy tờ riêng, tôi còn giữ một tập ký ức đánh dấu là "S.
Nhưng ông ta đã lầm. Thành ra công toi một năm trọn, tôi phải xé bỏ sọt rác và viết lại. Ví dụ muốn cho mắt nghỉ thì bạn đọc hết chương này, rồi ngả lưng, nhắm mắt và nói thầm với cặp mắt: "Nghỉ đi, nghỉ đi".
Tôi bận dạy học đến nỗi không có thời gian và cũng không có cả ý muốn kiểm soát phương diện tài chánh của công cuộc kinh doanh đó. Sau lúc từ biệt, tôi ngó lại thì thấy con chó đứng thẳng, hai chân trước vịn lên vai chỉ, để chủ vuốt ve. Đêm kia, trong một cuộc du lịch, tôi có ghé thăm công viên Quốc gia ở tỉnh Yellowstone.
Chẳng hạn như chuyện ông Harry Vane bị xử trảm do ông Samuel Pepys chép lại trong tập Nhật ký của ông. Trong luật có câu này ai cũng biết: "Luật không kể tới những việc lặt vặt". Sau cùng, ông lập một hội ở khắp nước gọi là "Hội những người bị giam tại nhà".
Ba trăm rưỡi năm trước, ông Francis Bacon đã có lý khi ông nói: "Triết lý nông nổi hướng óc loài người tới chỗ vô thần: nhưng triết lý sâu xa lại đưa ta tới tôn giáo". Vì những người thân của ông biết rõ "óc ông vào hạng tầm thường nhất". Ông nhồi bông gòn vào lỗ tai để khỏi nghe tiếng động và để bộ thần kinh được yên tĩnh.
Còn Douglas Maloch, một thi nhân, thì nói như vầy: Sau khi đạp xe máy vòng quanh nước Anh, ông tới Ba lê thì vừa hết tiền. Hai cuốn đó cực kì hấp dẫn, tôi say mê đọc, biết được một lối viết mới, một lối dạy học mới, toàn bằng thuật kể truyện.