Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn. Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công. Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ.
Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn. Thất vọng, tụt giá rồi. Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu).
Họ xích lại gần nhau trong mối quan hệ đồng nghiệp, bè bạn. Những bản sao của sự quỷ quyệt và tàn độc. Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông.
Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách. Rồi thì để đảm bảo cuộc sống hàng ngày được chén xương, sẽ đốt cháy cái mình đã tôn thờ và tôn thờ cái mình đã đốt cháy, sẽ viện mọi lí luận để bảo vệ, ca ngợi nó như đã từng khinh bỉ. Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng.
Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình. Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên. Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt.
Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem. Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng. Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng.
Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử. Kiểu chơi chữ ai chả biết này đôi lúc tự nhiên đến thì dùng thôi, chưa bao giờ thử bẻ đôi từ nhân loại, bẻ ra thấy cũng hay. Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác.
Tất nhiên là bạn ác theo cách mà pháp luật không sờ gáy hoặc đủ tài để khi pháp luật sờ gáy, ông chủ chó nào đó đến hót bạn ra. Tôi muốn (em muốn) sống để tôi thôi muốn chết. Hai là bạn viết cái chuyện này.
Cuộc sống luôn dành cho tôi những may mắn vào lúc cần thiết. Hoặc lúc phấn khích. Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ.
Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an. Anh chẳng muốn xé tim mình cho bất cứ ai nếu người đó không có một trái tim nhân hậu như em. Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị.