Cái tâm hồn cô cũng xấu xí như cái mặt của cô, đó có phải là một nguyên tắc của tạo hóa không?. Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người. Chả muốn xin lỗi độc giả nữa.
Là tỉ mẩn, là ào ào. Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười. Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác.
Đã bảo chả thích viết đâu. Khi con người sinh ra thì xã hội đã hình thành. Bạn bảo chị: Đọc sách gì không mang vào cho.
Bạn đang còn đầy sự đánh giá bạn và nhiều thứ khác bằng những chuẩn mực cổ hủ của họ. Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại. Nhẹ như thể bên trong đã mục ruỗng, cạn kiệt cả.
Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi. Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình. Đã đi một số cây số.
Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy. Chỉ có 5 mẹ con nhà hổ Lâm Nhi còn uyển chuyển. Rất có thể bạn sẽ muốn văng tục.
Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị. Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường. Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt.
Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá. Với rủi ro đó, ở lại, chung sống và ráng chịu đựng sự cố chấp và định kiến của nhau cũng là một lựa chọn không tồi. Lúc này họ lại tưởng tôi đùa.
Hết xe này đến xe kia khoe giọng hát của mình trong cuộc thi ngoài trời. Một khuôn mặt khá dễ mến và có vẻ quen thân từ trước. Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già.
Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết. Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê. Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn.