Một số cô bạn cùng lớp cũng thế. Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác. Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu.
Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn. Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi. Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi.
Nhu cầu của bạn không cao. Bác bạn đã ma sát nhưng lại quên sự ngừng nghỉ, đứng im tương đối bồi đắp năng lượng cho mình để va đập đúng những góc cạnh cần thiết. Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác.
Nhà văn vội vàng quệt nước mắt. Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh. Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ.
8 giờ dậy thì cái ngực lại rát. Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than. Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ.
Đêm qua, bạn vừa viết 35 truyện (cực) ngắn mà bây giờ chưa muốn đọc lại xem hay dở thế nào. Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không. Đôi má trắng nhợt ửng hồng.
Chứ không thở dài như những người thân… Khá nhẹ nhõm và yên bình. Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết.
Bạn mới khai thác được một phần nhỏ của mình. Cái ý nghĩa nó thật gần với sự vô nghĩa. Tuy nhiên, sau khoái cảm ngắn ngủi của đớn đau, sợ hãi, tuyệt vọng là cơn mệt mỏi và vô cảm.
Cô gái bảo: Vô duyên. Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau.
Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ. Em vẫn nhớ hồi mình chưa về một nhà chứ? Để anh kể lại thay em nhé. Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì.