Hư vô và dục vọng, em giết một cái thì cái còn lại sẽ tự tử theo. Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang. Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài.
Mà thôi, hãy tiếp tục tập luyện. Mặc quần đùi ra đường lạnh. Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi.
Và bạn liên tưởng tới Zidane. Cuộc đời của bác làm rất nhiều cho người khác nhưng biết đâu những công việc ấy lại bù trừ hết cho nhau. Nhưng tôi không quen phản đối.
Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng. Bác gọi xuống ăn sáng mấy lần bạn cứ lờ đi. Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa.
Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn. Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi. Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi.
Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng. Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia. Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ.
Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất. Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu). Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng.
Hoặc lúc phấn khích. Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình. Có một lí do tôi không thích đi là tiền.
Nó cũng như tình yêu thương. Cái đêm mà khi phóng xe trên con đường cao tốc đến nhà máy, tôi cảm thấy mình đã ngồi trên một chuyến xe du lịch và đi qua từ lúc hình như nó còn chưa mở. Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ.
Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều. Chưa nổi, đồng chí ạ. Dù tôi biết nàng chẳng bao giờ có thể thông minh bằng tôi.