Tức giận quá tôi muốn đánh tụi nó, nhưng ông Loftin khuyên tôi "Biết nhịn và tránh cuộc xô xát, ẩu đả, là có một nghị lực tinh thần lớn lắm". 000 toa mới có một toa trật đường rầy, vậy mà lo tới nỗi tưởng bị ung thư trong bao tử thì chẳng phải là điên ư? Ông nói thế, rồi nhếch mép cười, một cái cười hớn hở, đầy nhân hậu.
Trước hết, nếu có thể được, xin bạn rán lựa nghề mà bạn yêu. Mới rồi, tôi nói chuyện suốt buổi tối với ông Paul W. Nghĩ vậy, tôi thấy dễ chịu hơn.
Biết tính bà nóng như lửa, y sĩ ngại không cho bà hay quyết định ấy, sợ sẽ làm bà phát chứng động kinh. Đó là ý riêng của tôi chăng?. Lòng tự ngờ vực sẽ tạo ra nhiều nỗi ngờ vực khác.
nhưng bây giờ tôi thấy sung sướng ngoài ước vọng của tôi. Kết quả, mỗi nhân viên phải ôm từng chồng báo cáo về nhà để nghiên cứu. Thực tôi không còn thì giờ mà cũng không còn sức để lo lắng nữa".
Năm trăm năm trước khi Thiên Chúa giáng sinh, triết gia Hy lạp Heraclite bảo đệ tử rằng: "Mọi vật đều thay đổi. Quy tắc đó thiệt hay, chẳng những cho Công ty U. Thiếu thời ông được học ít, bắt đầu làm trong một tiệm nhỏ ở nhà quê rồi sau giám đốc công ty U.
Ông rằng: "Nếu bạn thấy vô cùng hăng hái trong khi làm việc, thì gần như không có việc gì mà bạn không thành công". Câu đó trong bài Thánh ca: Những bệnh đó là những bệnh đặc biệt của hạng người luôn luôn sống một đời gay go, ồn ào, rộn rịp.
Mười tháng sau ông bà lại bỏ một người con gái nữa, sinh được năm ngày. Tôi chỉ cho họ cách tính. Nếu có một chuyến xe trật đường rầy thì sao? Hay là nếu xe đương qua cầu mà sập thì sao? Đã đành, trái cây đã có bảo hiểm, nhưng ông sợ nếu đến hẹn, không có trái để giao cho khách hàng thì sẽ mất mối.
Đó là kinh nghiệm của ông Frank J. Dù hay dù dở ta phải gảy cây đờn nhỏ của ta trong dàn nhạc của đời. Chạy về miền quê được vài cây số, tôi bỏ đường cái, xuống xe ngồi khóc như con nít, trên mặt đất.
Chúa Giê Su dạy: "Đòi hỏi, con sẽ được tìm kiếm, con sẽ thấy; gõ cửa, cửa sẽ mở". Tôi chuyên bán cho các luật sư một loại sách gần như là cần thiết cho họ. Rồi bỗng nhiên tôi bắt đầu cố suy nghĩ, không quay cuồng trong lo lắng và sợ sệt như trước nữa.
Bởi vậy chúng tôi chia giải thưởng làm hai. Cảm xúc này xô đẩy cảm xúc kia đi và sự phát giác gỉan dị ấy đã giúp các y sĩ chuyên trị bệnh thần kinh trong quân đội làm được việc phi thường, hồi chiến tranh vừa rồi. Đem công những lúc nó nghĩ trong một ngày, người ta sẽ được một số giờ là mười lăm".