Ngay trước câu mệnh lệnh chèn một quãng nghỉ ngắn. Nếu bạn nhận thức được rằng mình không còn sức mạnh thì bạn chắc chắn sẽ nhượng bộ mà không có lý do hợp lý. Sau hết, hãy xem mọi việc ông đã “làm” cho họ.
Hãy làm vậy vì nó có ý nghĩa với cả hai chúng ta. Chương 1 liệt kê 46 manh mối, biểu hiện của sự lừa dối, được chia thành bảy mục. Các manh mối có thể được sử dụng độc lập hoặc kết hợp với nhau.
Cách tiếp cận như vậy đôi khi cũng có tác dụng. [1] Người đó: Từ này sẽ được sử dụng xuyên suốt tất cả các ví dụ trong cuốn sách nhằm làm cho ngôn ngữ bớt tính định giới, và không ám chỉ giới này nói dối nhiều hơn giới kia trong các tình huống được đưa ra. Anh không thể và có lẽ anh cảm thấy uất ức về điều đó giống như tôi đây.
Hãy nhớ rằng khi chúng ta nói chuyện với người đó, họ sẽ lắng nghe với cái tôi của mình – và bạn phải xem xét nó. Trong đàm thoại cũng tương tự. Khi ai đó cho chúng ta thứ gì đó, chúng ta thường cảm thấy mắc nợ họ.
Câu hỏi mẫu C: “Anh làm những gì anh phải làm thôi, với tôi chuyện đó bình thường. Dưới đây là một kỹ thuật để ngăn chặn không cho một mối nghi ngờ trở thành một lời dối trá. Patc4 – Giả định trực tiếp/ phát đạn trong bóng tối Gđ1: Dàn cảnh
Và sau khi mẹ học được cách nói chuyện với kẻ du côn, nó chẳng bao giờ quấy rầy mẹ nữa. Nếu mình được nhấn mạnh, thì việc cô gái đã ăn cắp của chính ông chủ cô ấy là rất bất thường. Khi chúng ta nghĩ về những gì chúng ta không muốn làm, chúng ta sẽ làm lan man nhiều việc.
Chương này đưa ra những kỹ thuật tiên tiến nhất để có được sự thật. Xin lấy ví dụ, giả sử nhà của Winston bị đột nhập. Một người bạn của tôi là thanh tra cảnh sát rất ưa kỹ thuật này.
Cả ba câu này có điểm gì chung? Chúng đều quy tội và chắc chắn tất yếu tạo ra một phản ứng: “Tôi có lấy đâu!” Nhưng nếu không chắc như vậy thì chúng ta sẽ rơi vào cảm giác ngày càng sợ hãi và lo lắng. Đây là lúc bạn để cô ấy biết rằng những điều bạn nghĩ về cô ấy có thể sai.
Bạn đã bao giờ nghe ai đó hét toáng từ một ô cửa sổ trên tòa nhà chung cư chưa? Trong khi hầu hết chúng ta đã từng ở vào tình huống như vậy, chúng ta không cảm thấy bất kỳ sự thôi thúc mạnh mẽ nào để phải làm gì đó. Nói cách khác, chúng ta thường nghĩ đến những câu hỏi lẽ ra chỉ nên hỏi hai ngày sau khi cuộc khẩu chiến kết thúc. Hai yếu tố chính là suy nghĩ và hành động.
Giờ bạn đã được trang bị đầy đủ để khai thác sự thật từ bất kỳ tình huống hay cuộc trò chuyện nào. Phải thế không nào? Mày không thể ra tòa vì chuyện này bởi lẽ nó đang nắm thóp mày. Hoặc một bài hát nào đó vang lên trên đài và bạn nhớ đến một người bạn mà bạn đã quên lãng nhiều năm.