Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này. Tôi yêu và thương bác tôi. Chúng tôi vào thang máy và đi lên.
Một điều rất hệ trọng. Thi thoảng chúng bay rợp trời. Rất dễ hiểu, cái thiện tinh túy đã phải trải qua thế giới quan của cái ác và nhiều cái khác để có một thế giới quan tổng hợp cực kỳ phong phú cùng những phương án xử lí đa dạng.
Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình. Tôi chả thấy thú vị gì cả. Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn.
Từ đó cháu đi đâu cũng xin phép em, có hôm nào đột xuất, cháu luôn gọi điện về. Rút kinh nghiệm nhé con. Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt.
Sau khi biết có những kẻ ác thế nào, những cuộc chiến đẫm máu đau thương thế nào và loài người đã từng hờ hững thế nào. Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ. Ở Tây hay ở Ta đều thế cả.
Anh họ trong bữa cơm hôm qua nói với bác trai: Bao giờ cưới chị xong, con mua vé để hai cụ đi xem phim với nhau. Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có). Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy.
Chưa nổi, đồng chí ạ. Một khuôn mặt khá dễ mến và có vẻ quen thân từ trước. Bạn nằm xuống, trùm chăn lên đầu.
Thế nhưng rồi nó cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ chứng minh nó tài hơn cái ác. Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được. Khi về đây nghĩa là bạn tự do.
Âm thanh lắng hẳn đi. Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện. Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ.
Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen. Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ. Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm.