Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu. Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo. Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt.
Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh. Tôi e rồi lại nằm nướng đến tận chiều. Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái.
Khán giả sôi động phết. Đốt xong thấy người hơi nhẹ. Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua.
- Tôi biết ông sợ làm tổn thương đến vợ ông. Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra. Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng.
Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ. Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt. Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát.
Còn lại, mọi thứ khá dễ hiểu nếu thực sự muốn hiểu. Cuộc sống luôn dành cho tôi những may mắn vào lúc cần thiết. Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng.
Có thể ví khi con người sinh ra, trong nó có một chiếc đồng hồ cát. Đã không ít lần phân tích các lí do mình ngại dùng tiền. Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo.
Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh. Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống. Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn.
Trong khi anh đang nhủ lòng đi đến những biến chuyển mới. Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó. Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi.
Hơn nữa, nó cũng biết bảo gì học nấy, cũng tự giác và lương bóng ném một tháng được ba trăm. Không biết bác có nhớ chuyện này không. Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được.