Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi. Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra. Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin.
Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật. Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ. Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác.
Vì có lẽ ông ta có một sự thân quen với tiềm thức của mình. Nhưng càng lớn, tôi càng dốt. Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra.
Bác mà hút một điếu thì cháu bỏ học một buổi. Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn. Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc.
Chẳng biết còn mấy dịp thế này. Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này. Quả thực là hôm nay cả nhà lo.
Nhưng tao, à tớ, à không, tao cũng đang chơi. Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra. Những tâm hồn đã chết, đó là một sự tội nghiệp.
Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này. Và bạn chọn cách im lặng nhấm nháp. Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn.
Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch. Bạn lấy xe máy, đứng ở cổng bệnh viện chờ bác làm thủ tục xong đưa bác về. Và nhận ra khi sức khỏe không cho phép thường xuyên đá bóng, đầu bạn mệt hơn rất nhiều.
Thôi, tôi trôi qua em rồi. Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống. Trong mắt họ, bạn là một cậu chàng hơi trẻ con, thật thà và vui tính.
Ánh xanh của tay hắt lên từng hạt gỗ. Bạn lại muốn lưu lại. Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó).