Nhưng giấc mơ không phải lúc nào cũng tử tế, ngây thơ. Nhưng cho bạn nghỉ tí đã. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung.
Không được đâu cậu ơi. Đốt xong thấy người hơi nhẹ. Nhưng nhìn thấy nhan nhản và ai cũng biết thì lương tâm và danh dự chung có vấn đề.
Giữa thẳng thắn và kiêng nể. Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi. Làm thế nào để ngừng viết.
Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực. Xung quanh thì luôn văng vẳng những góp ý: Mong muốn làm tốt cho xã hội là chính đáng nhưng trước tiên lo xong thân mình được thì hẵng nói cao xa. Phì! Thiên tài à? Chứng minh đi! Có ngay:
Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ. Chả thằng nào là không biết quay cả. Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống.
Theo thời gian, họ tìm thấy những giá trị của nó dù không phải tất cả. Ông bảo: Em nói tiếp đi. Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân.
Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ. Chỉ lấy một ví dụ điển hình và đơn giản nhất. Như thế vẫn chưa đủ cho một con người.
Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống. Hai chị em cùng phấn đấu. Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng.
Hơn thế, tôi thương nó… Những dòng suy tưởng ấy chắc chảy tràn trong bác. Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi. Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra.
Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau. Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến. Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ.