Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác. Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui. Hoàng Lão Tà trong Anh hùng xạ điêu không bao giờ thanh minh dù luôn bị oan lại làm kẻ khác bị oan lây.
Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài. Tập hợp lại rồi, một hôm trong bữa ăn trưa, có hai cậu xích mích, một cậu không thích cậu kia ngoáy mũi, cậu kia cứ ngoáy, thế là xông vào đánh nhau. Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề.
Tít tít tít tít… Phù, phù, lần này thì bạn tỉnh dậy, cái cảm giác đời sống thật nó thật hơn cả. Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa. Khi bàn thắng được ghi, không có chai để ném.
Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy. Khóc không phải chỉ vì giận dữ mà còn vì mình hèn. Khi mà sự chịu đựng ấy khiến họ tiếp tục công cuộc dạy dỗ để bạn trở thành một thằng đàn ông mà con gái nó không coi thường.
Đời đang cũ nhưng vì cũ mà có quá nhiều cái mới rình rập, chờ đợi. Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé. Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi.
Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc. Người giàu làm khổ người nghèo, người nghèo cũng làm khổ người giàu. Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên.
Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật. Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng. Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống.
Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối. Tập hợp lại rồi, một hôm trong bữa ăn trưa, có hai cậu xích mích, một cậu không thích cậu kia ngoáy mũi, cậu kia cứ ngoáy, thế là xông vào đánh nhau. Tôi ngạc nhiên nếu nó chưa được phát minh.
Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời. Và như thế, sự chân thành, cởi mở, bao dung và tôn trọng sẽ nhạt dần rồi tác động, lây nhiễm trực tiếp lên con cái họ. May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu.
Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây. Dù mọi người đang đợi cơm ở nhà. Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em.