Bạn không mong bác đọc lắm. Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi. Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp.
Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa. Sang Trung Quốc, sang Thái Lan đi. Trước đây, nếu bạn đột ngột bỏ đi thì mọi người sẽ lại huy động lực lượng tìm cho bằng được, rồi chắc sẽ họp gia đình và tổng phê bình.
Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa. Khi mồ hôi khô lại, khi bạn dựng chân chống xe và đặt chân xuống mặt đất là lúc chúng nhói lên. Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà.
Chỉ hơi rờn rợn và xa cách. Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em. Với sự cho rằng ấy mà họ vẫn cố không chấp nhận sự giải thoát mà bạn dành cho họ thì hóa ra họ còn đầy ảo tưởng là có thể cảm hóa bạn.
Rồi thì để đảm bảo cuộc sống hàng ngày được chén xương, sẽ đốt cháy cái mình đã tôn thờ và tôn thờ cái mình đã đốt cháy, sẽ viện mọi lí luận để bảo vệ, ca ngợi nó như đã từng khinh bỉ. Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành. Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói.
Lũ sư tử trông thật già nua và hốc hác. Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa. Trông như một thứ thực vật biến đổi gen hoặc người cấy gen thực vật.
Đó cũng là một thứ trói buộc. Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt. Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập.
Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống. Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai. Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI.
Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên. Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi. Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ.
Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ. Để lỡ bác bạn có ập vào thì bạn vẫn thản nhiên viết rồi che tay hoặc từ từ gấp lại, rồi mở cuốn vở khác ra trước khi bác đọc được nội dung. Bác cũng hiểu, vứt điếu đi.