Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ. Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực. 000 đồng, bớt 1000 còn 34.
Chả là tôi có làm chân loăng quăng ở công ty gốm sứ mây tre đan của chị. Thi thoảng viết nhưng không tiện. Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình.
21 tuổi thì còn phải đến trường. Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi. Nhưng em thèm được khỏe lại.
Nhắc anh đi ngủ đúng giờ. Nhất quyết phải cạo râu. Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say.
Chỉ còn lớp tro mỏng bên ngoài. Ta chẳng cảm thấy quái gì cả. Thôi, năm nghìn đi ạ.
Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình. Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt. Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc.
Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe. Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười. Tại sao hôm nay cháu không đi học? Cháu mệt ạ.
Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm. Lại cái đồng hồ báo thức đây. Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác.
Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó. Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi. Dùng cứt thì không hay lắm.
Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy. Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn. Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ.