Không còn phải suy nghĩ gì cả. Tại sao phải cải nhau về những tên đó, vì chung quy vẫn là những năng lực huyền bí của vủ trụ điều khiển ta? Không có một người nào lại gõ cửa cho tôi hay rằng hiện trong nước Mỹ, cứ mười người có một người bị chứng thần kinh suy nhược mà đại đa số những kẻ đó đều do ưu tư và cảm xúc bất an mà sinh bệnh.
Nói một cách khác, theo luật trung bình do kinh nghiệm mà biết thì phần rủi bị tai nạn chỉ là một phần 5. Gặp kẻ biển lận thì đừng ngại trả tiền công họ, để họ chỉ bảo, Nửa giờ công có là bao! "Trong lòng ta suy nghĩ làm sao thì ta như vậy".
Nhưng bây giờ tôi còm dám chắc trả lời được những câu hỏi đó không? Không. Bà đau tim thiệt không? Thiệt. Người ta rất sợ thứ đó mà cũng nhiều người thất bại về nghề đó lắm.
Chỉ có 7 % nhận lời trong những lần mới thứ ba, thứ tư, thứ năm. Nghĩ vậy tôi liền tự nhủ: "Được lắm, phá sản thì cũng đành. Nên nhớ rằng không có người nào chết về thiếu ngủ hết.
Điều ấy, Billy Phelps ở Yale đã biết rõ và ông đã sống đúng theo đó. Mà dầu bạn không thể khuyên hay vạch rõ những uẩn khúc của vấn đề đó, bạn cũng giúp tôi rất nhiều khi chăm chú nghe những điều mà tôi thấy cần được giãi bày cùng bạn". Hộc tủ của tôi đầy những truyện đó.
Bà tiếp: "Những người nào có ngân sách gia đình là những người thanh nhàn". Cô tự nhẩm như vậy: "Nếu không ngủ được thì cũng cóc cần, ta có thức tới sáng cũng chẳng làm sao!" Rồi nhắm mắt lại nói "Cứ nằm thế này mà chẳng lo nghĩ gì cả, thì cũng khỏe rồi". Tôi được đi học, nhưng ngay tuần đầu, mỗi lần trở về nhà, la khóc khổ sở.
Nguyên tôi làm thủ quỹ một công ty bán trái cây ở Nữu Ước. Mỗi lần chỉ làm một việc thôi. Chắc bạn ngạc nhiên, sao tôi lại cho chương này vào một cuốn sách nghiên cứu về ưu tư? Không có chi lạ đâu, vì có biết bao nỗi lo lắng, ân hận, oán hờn sinh ra do sự oán ghét công việc phải làm.
Dưới đây là bài thứ hai. Cho nen có thể làm được việc thiện nào, có dịp tỏ được lòng vị tha thì phải làm ngay. Bây giờ tôi bận việc tới nỗi không có thời gian để buồn lo.
Sau hơn một giờ kinh hãi, tôi mới bắt đầu suy nghĩ một chút. Vậy nếu hạn chế số lỗ là 5 Mỹ kim, thì có thể lời khá lắm vì trong 12 lần chỉ có độ năm lần bị lỗ". Còn mẹ ông phải đi làm mười giờ một ngày tại một xưởng máy chế dù.
Ông Schwab từ đó lấy câu ấy làm châm ngôn hành động. Thế mà chỉ do một chuyện đã qua, ông đã làm phí gần hết một năm vì những oán giận mỉa mai. Có phải chỉ vì nó kéo ta qua khỏi một đám sương mù mà trong đó ta đang dò dẫm? Nó đặt chân ta trên một khu đất vững chắc.