Xuống nhà, ông nội vừa sang. Cô không dám nhìn vào ai. Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai.
Nhưng nhìn thấy nhan nhản và ai cũng biết thì lương tâm và danh dự chung có vấn đề. Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả. Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt).
Sao ông không tự viết lấy rồi tôi sẽ mạo danh ông. Ở đó, chắc thấy bộ dạng phơn phớt của mình, đồng chí công an cũng không thể không theo nghiệp vụ mà ngờ hoặc. Bật dậy ngay là tỉnh thôi.
Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp. Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần. Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được.
Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống. Lúc đó, tôi trống rỗng. Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết.
Ông đã quên những lạc thú ấy. Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Quả thực là hôm nay cả nhà lo.
Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình. Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực. Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu.
Bác gái nghe thấy bảo: Ấy. Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành. Bản chất là cái luôn song hành cùng thời gian cũ kỹ.
Điều khiển trẻ em bằng các trò chơi, công cụ hiện đại. Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức.
Hôm nay chị bạn ra viện. Không phải điệu cười chua chát. Ông ta quát tôi: Đồ ngu! Về đi.