Cho cô bé bán diêm, nàng đáp. Bon chen với người khác và bon chen với chính mình. Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt.
Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại. Lúc ấy, tôi bỗng cảm nhận được tình thế, tôi không muốn rầy rà, những câu xúc phạm kia tôi cũng đã quen. Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ.
Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải. Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc. Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai.
Bên cạnh sự thương lượng, đây là phép thử cuối cùng trong quãng đời này để bạn hiểu rõ hơn về họ. Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn. Ban đầu, sức mạnh, khao khát tuổi trẻ khiến bạn không dung hòa được.
Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn. Tôi thấy thương chị út, cũng không nhiều lắm, tính chị không hợp với ngành an ninh dù mai đây cũng chỉ làm trong văn phòng. Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi.
Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái. Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn. Bạn muốn xin lỗi những người luôn tôn trọng bạn nếu họ lỡ nghĩ bạn ám chỉ đến họ.
Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an. Họ sẽ luôn phải cúi đầu. Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm.
Xem xong ông ta nói: 50% đỗ, 50% trượt. Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn. Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà.
Tôi e rồi lại nằm nướng đến tận chiều. Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Chỉ là một thắc mắc, đừng gọi đây là một niềm trăn trở.
Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn. Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất. Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa.