Nên nhớ rằng những bắp thịt của thân thể mà căng thẳng thì sinh đau lưng, thần kinh mệt mỏi. Theo tờ báo Life nó đứng hạng thứ mười trong những bệnh nguy hiểm nhất. Ba chục năm qua, anh Sam Vauclain thành Hội trưởng công ty đóng đầu máy xe lửa Baldwin.
Tôi yên ổn làm ở đó cho đến chiến tranh, tiệm phải đóng cửa. Sao tôi không noi gương ông già Walt Whitman mà thản nhiên như loài cây, loài thú trước những cảnh tối tăm, đói lạnh, dông tố? Bạn tôi cắt thịt có vụng về không, tôi không thấy, mà nếu có thấy cũng không cần biết.
Bây giờ, mỗi lần lo nghĩ về một điều gì không sao thay đổi được, tôi nhún vai nói: "Quên nó đi". Còn người bán hàng ở tiệm tạp hoá, người bán báo, người đánh giầy cho bạn ở góc đường nữa? Họ đều là người như ta, trong đầu cũng đầy nhưng lo lắng, mơ mộng và hoài bão riêng. "Có chứ, tôi thường có thói quen đó.
Buổi sáng, thức dậy, ta có hàng trăm công việc phải làm trong nội ngày. Ta oán ghét, thịnh nộ, chỉ vì ta coi nó quan trọng quá. Đã một tuần rồi, đêm đó tôi mới được ngủ say.
Họ sẽ tính vào quỹ nghiên cứu vì đã nói, đây chỉ là một cuộc thí nghiệm". Tôi thấy rằng hỏi thăm họ vậy thì họ tươi cười vui vẻ. "Tôi xin ngài giúp đỡ tôi một việc nhỏ.
Chúng không gieo, không gặt, cũng không phơi, không cất. Thì chính vì lo lắng quá, người có muốn sống thêm ngày nào nữa đâu! Tôi thường nghe má tôi kể: hễ ba tôi đi cho ngựa ăn, hoặc vắt sữa bò mà lâu không thấy trở lại, thì má tôi vội vả đi kiếm, sợ trông thấy xác chồng lủng lẳng ở đầu một dây thừng. Tất nhiên tôi dặn họ phải làm vui lòng ngườii một cách nhũn nhặn, thân ái.
Má tôi hơi cổ, cho rằng dùng tân thời trang là điên. "Những nhà kinh doanh không biết thắng ưu sầu sẽ chết sớm". Mà ý nghĩ đó quả đã nguy hiểm, vì một trong những đứa ấy đã thử "mượn" tiền chủ để rồi bắt khám đường phải nuôi.
Hồi đó, khoảng 14 tuổi, ông học trường Hải quân Dartmounth ở Devonshire. Bà mẹ chồng tôi một hôm kể cho tôi nghe cách bà dạy dỗ con cái. Một trong những điều bi đát nhất là loài người có tánh muốn đẩy bỏ đời sống hiện tại đi.
Ngón tay trỏ bên trái của tôi đeo một chiếc nhẫn, và khi nhảy, chiếc nhẫn móc vào đầu một cây đinh, ngón tay tôi đứt văng ra. Sao tôi không noi gương ông già Walt Whitman mà thản nhiên như loài cây, loài thú trước những cảnh tối tăm, đói lạnh, dông tố? Vậy sao bạn không dùng bốn câu hỏi của ông để giải quyết nỗi khó khăn trong việc làm ăn của bạn? Nó sẽ giúp bạn trừ được 50% nỗi lo.
Còn như có nó, bạn có thể thành công một cách lạ lùng, không cần đọc những lời khuyên này. Vì sự lo lắng có cái kết quả khốc hại là làm cho ta mất khả năng tập trung tư tưởng. "Xin Chúa dắt con bước.