Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ. Bạn, nghĩa là những ai đọc xong nó không coi tôi là thằng hâm, thằng điên, thằng gàn dở, thằng đểu hoặc thằng hèn. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt.
Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Chúng nhan nhản và đầy bon chen. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi.
Trơ trọi giữa phố đông. Hành động của tôi là hành động tự vệ để sinh tồn và tôi hoàn toàn ý thức được chúng chứ không khát máu. Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi.
Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Có thể ví khi con người sinh ra, trong nó có một chiếc đồng hồ cát. Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình.
Và đem năng lực của ta đi xa hơn. Nước mắt tôi lại rơi. Con đi đâu, làm gì, nó đều báo cho bác cả.
Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế… Hành động của tôi là hành động tự vệ để sinh tồn và tôi hoàn toàn ý thức được chúng chứ không khát máu. Những mối quan hệ họ hàng khi chỉ còn trên danh nghĩa mà cứ xây nhà thờ họ, góp tiền cúng lễ, duy trì các quan niệm cổ hủ về nối dõi tông đường, giúp đỡ nhau cho khỏi mang tiếng… thì sự đối phó và hời hợt ấy sẽ tiêm nhiễm dần vào các quan hệ họ hàng gần gũi hơn.
Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau. Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết. Chỉ thi thoảng lóe lên thôi.
Thế có phải đỡ cho cả hai không. Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác. Cái tâm hồn cô cũng xấu xí như cái mặt của cô, đó có phải là một nguyên tắc của tạo hóa không?.
Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh. Trái lại, còn có thể tỷ lệ thuận. Có người cười toe toét.
Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình. Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia. Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột.