Pikka On

Cậu nhóc bất đắc dĩ trở thành diễn viên jav vì thiếu người

  • #1
  • #2
  • #3
  • Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái. Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế. Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết.

    Bố tôi, 53 tuổi, ngày xưa cạo đầu phản đối tiêu cực, đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái, đã nói câu: Phải có nhiều mối quan hệ giao lưu để tạo thế. Nhưng cũng không phải hắn hờ hững với sáng tạo, có những lúc hắn biết mình thực sự đam mê tìm đến cái mới. Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống.

    Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi. Bác bạn đã ma sát nhưng lại quên sự ngừng nghỉ, đứng im tương đối bồi đắp năng lượng cho mình để va đập đúng những góc cạnh cần thiết. Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa.

    Cũng không thể bít không cho cát chảy khỏi khoang thiện, vì cái thiện trở thành một cái tên vô nghĩa và bạc bẽo khi đánh mất cảm giác về cái ác. Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc. Thế có phải đỡ cho cả hai không.

    Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất. Sáng ra hắn bắt đầu xưng hắn. Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy.

    Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả. Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay. Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho.

    Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được. Nhưng anh không quẹt diêm mà anh cứ ngồi đó. Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện.

    Giọng mẹ bắt đầu ướt. Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau. Nhưng rồi anh cũng chấp nhận.

    Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe. Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình. Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì.

    Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về. Là dông dài, là ngắn ngủi.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap