Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều. Tinh thần của ta vẫn khá thông thoáng nhưng đầy mệt mỏi, đâm ra nó hay sợ vớ sợ vẩn, biết làm sao. Nhưng tao, à tớ, à không, tao cũng đang chơi.
Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn. Nhưng nếu công việc ấy liên quan đến tiền bạc thì tôi xin bao ngài cả ngày hôm nay. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy
Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình. Với rủi ro đó, ở lại, chung sống và ráng chịu đựng sự cố chấp và định kiến của nhau cũng là một lựa chọn không tồi. Ông nội ngồi bàn chuyện tổ chức cưới hỏi cho chị cả.
Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm. Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp. Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản.
Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn. Ai có lương tâm và danh dự của người nấy. Mưa bắt đầu rơi rầm rầm, gió gào rú.
Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động. Nhà văn bỗng cảm thấy buồn. Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không.
Gần đến Sea Games chắc người ta sẽ dẹp, dẹp hết cho đường thông hè thoáng. Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ. Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ.
Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Rồi xuyên suốt thời thơ ấu, tôi chuyển nhà ba bốn bận. Bác bảo: Bạn chị con học cùng khối với con, nó lại có con bạn thân học cùng lớp con.
Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong. Nhưng mưa dầm thấm lâu. Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống.
Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà. Tất cả mãi mãi là tất cả. Nhưng bởi vì không biết giống thế nào.