Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành. Tiếng máy của mình đã tắt. Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi.
Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván. Làm ơn nhanh nhanh cho. Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện.
Khi mà sự chịu đựng ấy khiến họ tiếp tục công cuộc dạy dỗ để bạn trở thành một thằng đàn ông mà con gái nó không coi thường. Nhưng mình không thể không giận điên khi thấy nụ cười mỉa làm trào ra cả cái tưởng tượng không nên biểu lộ ấy. Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa.
Bác không hài lòng một tí nào. Anh ta không thể nhẹ nhàng bay lên tránh cú đâm trực diện. Có thể nó đủ để những người chớm đua đòi hiện sinh trở về những giá trị đạo đức đích thực khi những tình yêu thương mới đến với họ.
Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục. Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc.
Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành. Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng. Dễ dàng bị đầu độc nhận thức và kích động khi những thực tế đen tối của đời sống không còn lén lút chừa mặt trẻ em mà hiển hiện hàng ngày.
Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò. Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu. Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau.
Tôi không đuổi nó nữa. - Mi phải biết tìm hứng thú trong trường lớp chứ. Đến lớp để bác yên tâm và không vặn hỏi sáng nay đi đâu?.
Và với sự mệt mỏi ấy, tôi không đến được với những bộ mặt khác của đời sống. Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy. Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội.
Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này. Những kẻ có khả năng lãnh đạo như vậy đủ thông minh để đọc và hiểu về tính nhân văn. Và cuộc đấu tranh hiện tại của bạn là với chính những người thân.