Nhưng tao, à tớ, à không, tao cũng đang chơi. Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực. Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều.
Còn lại, mọi thứ khá dễ hiểu nếu thực sự muốn hiểu. Người nghệ sỹ là kẻ biết biến mọi thứ thành nghệ thuật. Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện.
Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ. - Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông. Giữa quãng ấy, nó còn vận động.
Bạn dậy trước chuông báo thức 6 giờ một chút. Còn nếu nó tương đối đúng thì chúng ta cùng suy luận tiếp… Và phần thưởng sẽ trị giá hơn cả giải Nobel.
Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau. cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại.
Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở. Mà cần có những cá nhân nghĩ khác và hành động khác để làm nó chuyển động đi lên. Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ.
Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài. Hoặc… Nói chung vậy thôi. Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh.
Rất rối rắm và hoang mang. Bác gọi xuống ăn sáng mấy lần bạn cứ lờ đi. Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn.
Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát. Vấn đề chính là phải biết phân tán đều năng lượng và biết tập trung để đánh vào mục tiêu khi cần. Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo.
Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống. Con mèo lại sán vào tôi. Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo.