Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ. Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ. Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng.
Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh. Lúc về, thằng em tớ bảo: Buồn cười, cứ nghĩ có cái búa gõ cho mấy chú phía trước mỗi chú một phát, bực cả mình. Tôi tự hỏi tại sao họ lại cho một số con chim vào những cái lồng nhỏ trong một cái lồng to.
Anh họ đưa chị út lên tăcxi về. Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào. Hai là bạn viết cái chuyện này.
Bắt đầu khó nghĩ đây. Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù. Có đứa trẻ vừa mút kem vừa sán lại gần tò mò xem bà già bới rác.
Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại. Này, lấy cho chú bao thuốc. Để là một người am hiểu nghệ thuật, biết đàn hát vẽ vời? Bạn chỉ đọc vài trăm cuốn truyện, bập bẹ đánh được bài sòn sòn sòn đô sòn, và không biết đánh bóng một quả táo… Bạn chỉ có bản năng.
Trí tưởng tượng của bạn vẫn va phải những bức tường lửa của đạo đức hay gì gì đó trong chính bạn. Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế. Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em.
Mọi thứ vẫn như thế. 1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến. Lâu lâu vẫn biết bác mạnh và ngấm ngầm khâm phục điều ấy ở bác.
Một điều rất hệ trọng. À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái. Vật chất? Bạn đâu có.
Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Họa sỹ lắc mạnh đầu sang hai bên cho cái cần cổ kêu răng rắc. Không trình bầy nữa.
Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề. Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng. Sáng được bác cho ngủ bù.