Y quả đã làm việc tốt, và chúng ta đã nhầm mà buộc tội y. Các bà chẳng bao giờ thấy hết việc cả và lúc nào cũng lo lắng chạy thi với kim đồng hồ. Chàng "nhãi con" Charles Luckman từ nghề "cạo giấy" chỉ trong 12 năm leo lên ghế hội trưởng Công ty Pepsodent, lương mỗi năm 100.
Bộ thần kinh của ông xúc động mạnh quá, lòng tin tưởng tiêu tan. Thì ra đã quên tắt máy thâu thanh ở bếp. Tôi khỏi bệnh đã được chín năm và tôi lại sống cuộc đời hoạt động và hữu ích.
Ông này đã coi đời người như một cuộc phiêu lưu vô vị và nặng nhọc, buồn chán lạ thường. Ông nhất định không tin, ông đỗ lỗi cho cơ quan thương mãi của chúng tôi ở Nữu ước. Người nầy không rời y một bước, mắt luôn nhìn vào thời biểu mà ra lệnh: "Nhặt một thỏi gang và đi.
Khi sự thất bại ấy đã hiển nhiên, tôi choáng váng gần như có kẻ nào đạp mạnh vào đầu tôi vậy. Tập quán 3: Khi gặp một vấn đề, nếu có đủ sự kiện giải quyết rồi thì phải giải quyết ngay đi, đừng hẹn tới mai Mỗi ngày làm một việc thiện để làm nở một nụ cười trên môi người quanh ta.
Đoạn ông bảo chúng tôi lại gần và nói: "Ngó cho kỹ, vì tôi nhớ cái bài học này suốt đời. Nó đã hoán cải đời tôi một cách lạ lùng". Chúng tôi liền lặn xuống hơn 50 thước để trốn và để tránh những thuỷ lôi của địch.
và vui sống này chính để chỉ cho ta cái cách diệt những kẻ thù vô hình ấy. Như vậy, đáng lẽ thù oán, ta hãy thương hại và cám ơn Chúa đã sinh chúng ta không giống kẻ thù ta. Tôi làm việc thêm đến hơn hai giờ mỗi ngày, vậy mà chẳng hề thấy mệt bao giờ cả".
Như trên kia tôi đã nói, cả các nhà khoa học cũng quay về tôn giáo. Bà bèn hỏi người chủ có muốn mua bánh của bà làm không. Ông Hoàng xứ Galles, bây giờ là công tước Windsor đã nếm cái nùi ấy.
Bà muốn có một đại lý bán bánh "nhà làm" ở giữa một châu thành ồn ào, tấp nập là châu thành Chicago. Thế là hết do dự, hết để lại lần sau. Họ sớm tối chỉ nghĩ đến họ.
Phương pháp hướng dẫn nay chưa được hoàn thiện, vì nó còn mới mẻ nên nhân viên các phòng hướng dẫn dầu có giúp bạn được nhiều, vẫn có thể lầm lỡ được. Tôi tưởng tượng sẽ làm lễ cưới tại một nhà thờ thôn quê, rồi ngồi chiếc xe song mã có rèm rủ mà trở về trại. Ông tủi nhục, thất vọng tới sa lệ.
Đáng lẽ đợi kẻ thù chỉ trích tính tình hoặc công việc của ta, ta đi trước y đi. Đó cũng là triết lý của ông Lowell Thomas. Coi nó như một cuốn sổ tay luôn luôn mang theo trong khi làm việc, để thắng ưu tư và khi đứng trước một nỗi khó khăn nào đừng nóng nảy.