Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm. Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn. Khi đã chơi thì chơi là chơi mà không chơi cũng là chơi.
Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ. Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé.
Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi. Họ bảo có năng khiếu đấy, chỉ thế thôi. Chưa đến tuổi để vô vi vô vị.
Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả. Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối. Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm.
Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết. Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn.
Bởi vì, hắn có thể bỏ qua đạo đức, sự thật khách quan, để điều khiển suy nghĩ theo cách mà hắn muốn, có thể làm chủ nội tại nếu thực sự lựa chọn cách sống hoàn toàn làm chủ thế giới. Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó. Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm.
Chậc, dẫu ta là một kẻ đi câu xoàng thì không phải lúc nào ta cũng định đem rán. Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp. Nhưng nhà văn không thấy thanh thản.
Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé. Tôi ngạc nhiên nếu nó chưa được phát minh. Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác.
Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều. Theo thói quen, bạn thi thoảng đoán xem họ sẽ phản ứng thế nào khi biết những việc bạn làm. Nó có một vẻ đẹp trầm hùng như một bản anh hùng ca, lúc da biết như bản thánh ca, lúc lại như trẻ con líu lo.
Cũng có thể họ không tìm thấy. Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?. Thôi thì tôi im lặng.