- Arkad à! – Ông ấy nói. - Hạnh phúc! – Bà thở dài đáp lại - Hạnh phúc có thể không đến với những ai đã rời bỏ quê hương xứ sở và đến một vùng đất xa xôi khác để kiếm tìm. Dabasir nói với Kauskor, người chủ tiệm, đang nở nụ cười tươi rói trên môi:
Anh chàng cướp biển nổi khùng lên và chửi bới họ thẳng thừng. Một khi tôi đã nhận thức được tác hại của những hành vi đó thì tôi sẽ loại bỏ ngay. Khi đó, tôi có thể bị họ đánh chết mà chẳng phản kháng gì được.
Nhờ vậy, người dân Babylon mới có thể cày cấy, trồng trọt và chăn nuôi, có được cuộc sống sung túc, giàu có trên mảnh đất quê hương mình. Hãy nhìn vào những người già và đừng quên rằng đến một ngày nào đó, bạn cũng sẽ già yếu như họ. Chúng ta phải làm gì bây giờ? Tại sao chúng ta không thể chia sẻ sự may mắn, sự giàu có với những người đang sở hữu nhiều vàng bạc nhỉ?
Điều này cũng sẽ kích thích các bạn nỗ lực kiếm tiền nhiều hơn, và sau đó, làm cho tài sản của bạn ngày càng sinh sôi. - Trở về Babylon, với tình cảnh nợ nần chồng chất như thế, ông đã xoay xở như thế nào, hỡi ngài Dabasir đáng kính? - Một thực khách hỏi. Khi chúng tôi đến nhà mẹ bà Sira, thì trời đã tối đen như mực.
- Cha mẹ các anh sẽ nghĩ như thế nào khi nghe các anh nói đã tiêu pha lãng phí hay sử dụng một cách dại dột số tiền của mình, để rồi cuối cùng vẫn phải sống một cuộc sống đói nghèo, cơ cực. Theo cách thức như thế, Arkad lần lượt tìm hiểu từng người đang làm nghề gì và thu nhập của họ ra sao. Anh thường mặc toàn những bộ quần áo đẹp đẽ, sang trọng và ăn uống những món ngon, vật lạ, trong khi chúng tôi phải tự bằng lòng với vải đụp quần manh, ăn uống chỉ tương dưa, cà mắm qua ngày.
Nhiều nhà khoa học đã xem nền văn minh của Babylon và những đô thị khác trong thung lũng sông Euphrate là những thành thị cổ xưa nhất. Ông Kalabab bèn nói tiếp: Những lời khuyên đó có giá trị bằng số tiền bạn chuẩn bị đầu tư đấy.
Một lần nữa, đầu tôi lại vang lên câu nói của bà Sira: “Những món nợ của cậu là những kẻ thù đã xua đuổi cậu ra khỏi Babylon”. Ước gì ông nội còn sống. Tôi vô cùng sung sướng với cuộc sống trong giấc mơ đó!
Còn ông, nằm dài trên cát, ông nhìn lên những vì sao trên trời và nghĩ ngợi về số phận phía trước của mình. – Và số tiền đó cháu đã gửi cho ông Aggar, người thợ làm khiên, để ông ta mua đồng. Vì nó là phần thưởng xứng đáng do công sức lao động vất vả của anh làm nên, không ai có quyền buộc anh phải chia sớt cho người khác, trừ phi đó là ý muốn của anh.
– Rodan thừa nhận –Araman chỉ có thể giúp tôi làm những công việc trong cửa hàng rèn giáo mác mà thôi. - Tâu bệ hạ! Thần chỉ là người đầy tớ hèn mọn của bệ hạ để Người sai khiến. Công việc này cũng giống như bạn đang trả tiền thuê nhà hàng tháng vậy.
– Bansir đáp lại một cách u sầu. – Tôi luôn cầu chúc bà được bình an và hạnh phúc. Tôi sẽ kể cho cậu nghe về chuyện này.